Cập nhật ngày: 12/04/2018

 

" Xin để cho con được làm chủ cuộc đời con". 

Tôi nhớ mãi câu nói ấy, câu nói của con gái tôi cách đây hơn 10 năm, khi nó phải nhập viện tâm thần vì bị trầm cảm.

Số là đã mấy đời, gia đình tôi có của ăn của để là nhờ công việc kinh doanh, buôn bán. Bản thân tôi có một chuỗi cửa hàng thời trang, cần người kế nghiệp. Vì vậy, khi con gái tôi vào học lớp 12, tôi đã chỉ định:

-         Con phải thi vào đại học Kinh tế, Ngoại thương hay Quản trị kinh doanh gì đó… để là người tiếp tục phát triển sự nghiệp của bố mẹ sau này...

Con gái tôi phân trần:

-         Nhưng con thích nghề Hướng dẫn viên du lịch, xin cho con được làm chủ cuộc đời mình...

Tôi chặn lời con bằng giọng nói khô cứng:

-         Đừng có mơ với mộng, hướng dẫn viên du lịch chẳng qua là nghề đi lang thang, từ xưa đến nay có ai nói hướng dẫn viên du lịch sẽ giàu không, hay người ta chỉ nói " Phi thương bất phú" . Nhìn đâu xa, cứ nhìn bố mẹ đây, không kinh doanh buôn bán, tiền đâu cho các con ăn học, tiền đâu cho các con được ở nhà lầu, đi xe hơi, tiền đâu quần này áo nọ, tiền đâu...

Cuối cùng, để chìu lòng tôi, con gái tôi đã học Quản trị kinh doanh tai một đại học tư thục. Tôi vui mừng tự hào mình có mắt nhìn xa trông rộng, hy vọng cơ nghiệp tương lai sẽ vững vàng...

Nhưng sau hai năm, cô con gái của tôi bỗng trở nên ngơ ngơ, ngẩn ngẩn, không nói, không cười, thậm chí không cả khóc. Nó bỏ học hành, nằm vùi trong căn phòng tối ôm, tránh mặt mọi người, sợ ánh sáng....Tôi vội vàng đưa con vào bệnh viện , bác sĩ cho hay, con gái tôi đã bị trầm cảm . 

Khi bác sĩ cắm dây truyền thuốc , con gái tôi đã phản kháng trong vô thức:

-         Đừng, đừng đụng vào người tôi , bố mẹ ơi, xin cho con được làm chủ cuộc đời mình...

Nước mắt tôi rơi xuống, Tôi bàng hoàng nhận ra, con gái tôi trầm cảm vì áp lực học hành và nhũng bức xúc, tổn thương tinh thần do tôi gây ra khiến nó đã phải chịu đựng suốt trong một thời gian dài.

Thế là, phải  gần hai năm điều trị bệnh, con gái tôi mới bình phục, nó vẫn không từ bỏ ước mơ được trở thành hướng dẫn viên du lịch.

Sau 2 năm theo học trường cao đẳng nghề Du lịch, con gái tôi ra trường đi làm cho một công ty du lịch. Sau đó tiếp tục vừa học vừa hoàn thành chương trình Đại học. 

Phải đến lúc ấy tôi mới hiểu, khi con người ta đã quyết định dấn thân cho ước mơ, dành trọn cuộc đời mình cho niềm đam mê cháy bỏng thì chẳng có khó khăn, thử thách nào ngăn cản được. Con gái tôi cũng vậy, từ một cô gái có làn da trắng như trứng gà, sau thời gian lăn lộn với nghề nước da đã chuyển màu bánh mật. Lắm hôm theo hành trình tour, con gái tôi phải đi xa nhà đến cả tháng trời, ăn trên xe, ngủ trên xe cùng du khách là chuyện bình thường. Lại có những chuyến rong ruổi trên tàu, gặp khi sóng to, gió lớn, du khách có người say sóng, ói mửa cả ra người, hướng dẫn viên du lịch lại trở thành người hộ lý...chăm chút cho họ từ viên thuốc đến cả bữa ăn suốt  hành trình....

Những lúc ấy, làm cha mẹ ai chẳng xót thương con. Thế nhưng con gái tôi nói, bên cạnh những khó khăn đó,  lại là những giây phút vinh dự nhất, khi được làm người giới thiệu từng danh lam, thắng cảnh, con sông, ngọn núi… của quê hương đến với du khách, bạn bè khắp thế giới.

Có lần tôi đã đăng ký tham dự  hành trình tour đến Phú Quốc do con gái tôi làm hướng dẫn viên, tôi đã nhìn thấy con tôi  rưng rưng xúc động khi đưa du khách đặt chân lên một địa danh lịch sử và tôi cũng đã được nhìn thấy bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ dành cho đất nước, dân tộc của mình.... Và tôi hiểu, vì sao con gái tôi yêu nghề Hướng dẫn viên du lịch.

Ngạn ngữ Tây Ban Nha có câu: Đường đến thành công, bắt đầu từ sự kiên trì và lòng đam mê . Chính con gái tôi là người đã dạy cho tôi bài học ấy.

Từ một cô gái xuất thân từ một trường nghề, sau một thời gian lăn lộn và cống hiến, năng lực làm việc của con gái tôi đã được một đồng nghiệp là giám đốc của một công ty du lịch tại Sydney – Australia  đánh giá cao. Thế là, con gái tôi được công ty ATM tại Sydney mời sang làm việc.

Thế mới biết, trường nghề hay trường Đại học không quan trọng, quan trọng là tình yêu với nghề và thực lực, hai yếu tố cơ bản quyết định thành bại trong sự nghiệp.

Năm nay con trai của em gái tôi lại đứng trước ngưỡng cửa chọn nghề, cô ấy nói với tôi :

-          Con trai em muốn trở thành một nhân viên an ninh mạng….

Tôi vui vẻ góp ý:

-         Ừ, nghề nào cũng đáng được trân trọng, chọn nghề là một trong những quyết định đầu tiên của cuộc đời, hãy để con tự tin làm chủ cuộc đời mình…

                                                                                   ĐỖ ĐÌNH DŨNG