Cập nhật ngày: 12/04/2018

 

Khi mẹ mang thai tôi. Bố mẹ tôi rất mong muốn tôi là con trai vì trước tôi là chị gái. Nhưng thật không may mắn khi tôi sinh ra lại là con gái. Có lẽ chính vì vậy mà  tính khí tôi lại rất mạnh mẽ. Lớn lên tôi lại thích nghề lái xe nên đi học kiếm bằng lái bất chấp sự phản đối từ gia đình, bạn bè và cả một số người thân tính. Họ cho rằng nghề lái xe công việc của phái mạnh. Nhưng niềm đam của tôi là chạy luồn lách trên hệ thống phương tiện giao thông phức tạp của Việt Nam. Mẹ tôi có một shop bán quần áo, luôn mong con gái về phụ việc rồi tiếp quản luôn cho yên thân. Mẹ tôi, từ khi biết  tôi đã trót nghiện nghề lái xe thì lúc nào cũng nhăm nhăm tìm một đám có thể rước cục lo của bà càng sớm càng tốt. Những phụ huynh nào nghe đến sở thích nghề nghiệp của tôi cũng lắc đầu ái ngại.  

 Thời buổi kinh tế khủng hoảng, tìm kiếm một công việc thật chẳng dễ dàng gì. Vậy nhưng hàng ngày cũng có biết bao nhiêu người đăng ký chạy Grab. Nhìn thấy nhà nhà, người người tham gia chạy Grab. Người nghèo thì Grab xe máy, người giàu thì Grab ô tô…khiến tôi không chịu được cũng tham gia chạy Grab 4 bánh.

 

          Grab là một ứng dụng dùng để đặt và điều phối xe  theo hợp đồng điện tử  trên điện thoại thông minh, giúp nâng cao tính an toàn và hiệu quả. Việc gọi xe được thực hiện qua ứng dụng trên điện thoại di động. Khách hàng sử dụng ứng dụng để đặt xe và đồng ý số tiền phải trả, nhiều khách hàng khó tính còn kèm theo ghi chú: “ Đàn bà lái thì thôi nhé, tôi đi có việc quan trọng, không ngồi sau tay lái của phụ nữ… ” khiến tôi rất dễ tủi thân, khách hàng là thượng đế mà. Những việc như thế này đều là chuyện nhỏ, sợ nhất khách hành là một lũ choai choai tóc xanh tóc đỏ, chúng thường quỵt tiền trắng trợn vài lần đi xe nhưng tôi cũng đành bấm bụng chịu mất trắng. Mà có đòi cũng không lấy được tiền có khi còn mang vạ vào thân. Người đời thường nói: “ Vua còn thua thằng liều” huống chi tôi chỉ là phái yếu. Thường thường thì tôi cố tình tránh những đối tượng khách nguy hiểm như vậy rồi, nhưng khi đã không thể né được thì đành phải chở. Vừa chở vừa run mặc dù tôi đã có đai đen. Mấy em khách hàng tóc xanh tóc đỏ còn dễ nhận dạng để mà tránh chứ mấy vị khách đàn ông có máu 35 thì khó mà biết trước được. Có nhiều khách hàng nam ăn mặc rất lịch sự, vậy mà khi ngồi trên xe thì luôn miệng tán tỉnh những lời kiếm nhã tài xế nữ, gọi một cách chính xác là quấy rối tình dục bằng ngôn ngữ, nếu mà ở Mỹ thì đã bị tù như Minh Béo rồi. Nhưng đây là ở Việt Nam, vậy nên cách tốt nhất là tôi nên im lặng, càng lạnh lùng càng tốt, chỉ tập trung vào lái xe. Thế nhưng gặp những câu nghe chói tai không thể chịu được thì tôi đành phải lên tiếng khủng bố bắt buộc anh ta phải tắt đài phát sóng. Nhiều ông khách sổ sàng đến mức quá thô bỉ khi còn đề nghị cùng tài xế nữ “ vui vẻ”. Tôi ghê tởm nhưng phải tìm cách khéo léo để từ chối. Cảnh giác cao nhất là từ chối mọi khách hàng có nguy cơ tiềm ẩn khi họ đột xuất yêu cầu chở đường dài, đường vắng về đêm cho dù tiền công có gấp mấy lần đi chăng nữa thì cũng tìm cớ mà từ chối khéo bởi biết bao nhiêu vụ bị kẻ cướp giả làm khách đánh trọng thương rồi cướp của, thậm chí cả giết người đấy thôi. Chuyện vui nhất là  đồng nghiệp nhưng chẳng biết nhau. Khi phát hiện ra thì nhiều đồng nghiệp nhìn nhau ngạc nhiên đến mức há hốc cả miệng chữ o.

Nghề lái xe, nhất là nữ, việc lo nhất là gặp mấy anh công an. Lớ ngớ đi vào đường một chiều, đường chỉ dành cho xe máy hoặc đi không đúng làn, đỗ không đúng nơi quy định thì lĩnh đủ với mấy anh cảnh sát giao thông. Chính vì vậy mà tôi vừa lái xe, vừa căng mắt quan sát đường, các biển chỉ dẫn và cả khách hàng để không bị mất mối. Khi mới vào nghề lái  tôi thường xuyên bị mấy anh công an giao thông tuýt còi vì đi vào đường không được cho phép nhưng có lẽ cái số tôi may mắn nên hầu hết là được tha sau vài chiêu năn nỉ, trình bày hoàn cảnh, nhún nhường vì biết lỗi. Thế nhưng cũng có không ít lần bị xui mà không phải lỗi của mình. Như có lần đến đón khách nhưng do họ chậm chạp bắt buộc tôi phải đợi đúng nơi không được đỗ. Rút kinh nghiệm nhiều lần trước tôi đã cố tình quan sát thật kỹ rồi vậy mà không biết từ đâu cảnh sát giao thông ập đến, tôi xin thế nào cũng dứt khoát không tha, phạt tới số cho dù tôi đã cố tình gợi ý chuyện mãi lộ. Cuối cùng phải mất công chạy lên kho bạc nhà nước nộp phạt, tôi vừa tức lại vừa phục, mặc dù đã cố tình đề phòng rồi mà cảnh sát giao thông giống như từ trên trời rơi xuống. Mỗi tháng bị một vài lần như vậy thì coi như công cốc.

Nghề nào cũng có hai mặt, có sướng có khổ, có thuận lợi và khó khăn riêng. Bây giờ khách hàng quen của tôi đã khá đông và họ hay đùa là bị tôi bỏ bùa nên lúc nào cũng chỉ thích đi xe của tôi. Điều ấy khích lệ tôi kinh khủng, không thể tưởng tượng lại có một niềm hạnh phúc dễ chịu như vậy khi bạn được khách hàng tin tưởng…

 

 

                                                                               THU HIỀN